ﰡ
Đó là những Câu Kinh của một Kinh Sách minh bạch (không mơ hồ và thần bí).
Có lẽ Ngươi (Thiên Sứ Muhammad) khổ tâm, đau buồn khiến bản thân chết dần chết mòn về việc họ không có đức tin.
Nếu muốn, TA (Allah) có thể ban một phép lạ từ trên trời xuống khiến họ cúi cổ thần phục, (nhưng TA không làm thế vì để thử thách họ xem họ có tin vào điều vô hình hay không).
Bất cứ điều nhắc nhở nào được ban xuống cho họ từ Đấng Độ Lượng, họ đều quay lưng bỏ đi.
Quả thật, họ đã phủ nhận (những điều mà Thiên Sứ của họ đã mang đến), rồi đây họ sẽ nhận được tin về những điều mà họ đã từng chế giễu.
Lẽ nào họ đã không quan sát trái đất, nơi mà TA đã làm mọc ra biết bao cây cối tốt lành?
Quả thật, trong đó là một bằng chứng (cho việc TA thừa khả năng làm người chết sống lại), tuy nhiên, đa số bọn họ không có đức tin.
Quả thật, Thượng Đế của Ngươi (hỡi Thiên Sứ Muhammad) là Đấng Quyền Lực, Nhân Từ.
(Ngươi hãy nhớ lại) khi Thượng Đế của Ngươi gọi Musa phán bảo: “Ngươi hãy đi gặp một đám người làm điều sai quấy.”
“Đó là đám người của Pha-ra-ông. (Ngươi hãy bảo) họ sợ (Allah).”
(Musa) thưa: “Lạy Thượng Đế của bề tôi, bề tôi thực sự lo sợ rằng họ sẽ cho bề tôi nói dối.”
“Và lồng ngực của bề tôi thì chật hẹp, chiếc lưỡi của bề tôi thì nói không lưu loát, xin Ngài cử thêm Harun làm phò tá cho bề tôi.”
“Bề tôi đã phạm tội với họ (vì đã lỡ tay giết chết một người của họ) nên bề tôi sợ họ sẽ giết bề tôi.”
(Allah) phán bảo (Musa và Harun): “Sẽ không sao, hai ngươi cứ lên đường với những Phép Lạ của TA. Quả thật TA sẽ ở cùng với hai ngươi, TA luôn nghe thấy tất cả.”
“Hai Ngươi cứ đi gặp Pha-ra-ông, hai ngươi hãy nói với y: Chúng tôi là Thiên Sứ của Thượng Đế của vũ trụ và muôn loài.”
“Xin ngài hãy để con cháu Israel ra đi với chúng tôi.”
(Pha-ra-ông) bảo (Musa): “Há ta đã không thương yêu và nuôi nấng Ngươi như con cái hay sao? Chẳng phải Ngươi đã ở với ta nhiều năm trong đời Ngươi hay sao?”
“Vậy mà Ngươi đã nhẫn tâm làm một việc đáng lẽ ra Ngươi không nên làm, Ngươi là một tên vong ơn bội nghĩa.”
(Musa) nói (với Pha-ra-ông): “Tôi đã làm điều đó lúc tôi là kẻ không biết gì (vì chưa nhận được sự mặc khải của Allah).”
“Vì sợ ngài nên Tôi đã bỏ trốn đi xa và Thượng Đế của Tôi đã ban cho Tôi sự khôn ngoan và cử Tôi làm Thiên Sứ (của Ngài).”
“Đấy là ân xưa mà ngài đã nại ra để khiển trách Tôi rồi đã bắt người dân Israel làm nô lệ.”
Pha-ra-ông hỏi (Musa): “Thế Thượng Đế của vũ trụ và muôn loài là gì?”
(Musa) đáp: “Là Thượng Đế của các tầng trời, trái đất và vạn vật giữa trời đất, nếu quí ngài muốn có đức tin vững chắc (nơi Ngài thì quí ngài hãy chỉ thờ phượng một mình Ngài thôi).”
(Pha-ra-ông) nói với các cận thần: “Các khanh có nghe rõ (lời bịa đặt của Musa) chăng?”
(Musa) nói tiếp: “Đó là Thượng Đế của quí ngài và cả tổ tiên của quí ngài nữa.”
(Pha-ra-ông) bảo: “Chắc chắn Thiên Sứ được gởi đến cho các ngươi là một tên điên!”
(Musa) nói tiếp: “Đó là Thượng Đế của hướng đông, hướng tây và vạn vật giữa hai hướng đó, nếu quí ngài nhận thức được.”
(Pha-ra-ông) nói với (Musa): “Nếu nhà Ngươi quyết tôn thờ một Thượng Đế khác ngoài ta thì chắc chắn ta sẽ cho nhà Ngươi bị tù đày.”
(Musa) nói với (Pha-ra-ông): “Ngay cả khi tôi mang đến cho ngài một điều gì đó chứng minh rõ ràng ư?”
(Pha-ra-ông) nói: “Vậy nhà Ngươi hãy trình nó ra xem nếu nhà Ngươi đúng là một người nói thật.”
Thề là Musa ném chiếc gậy của Y xuống, nó lập tức biến thành một con rắn hiển hiện.
Và khi Y rút bàn tay của Y ra (sau khi áp nó vào ba sườn), bàn tay của Y trở nên trắng sáng trước những người chứng kiến.
(Pha-ra-ông) quay sang bảo các cận thần: “Tên này quả nhiên là một phù thủy tài giỏi.”
“Hắn định dùng pháp thuật để đánh đuổi các khanh ra khỏi lãnh thổ của các khanh. Vậy các khanh có ý xử trí hắn ra sao?”
(Các cận thần của Pha-ra-ông) thưa: “Hãy tạm tha cho hắn và người anh em của hắn, chúng ta sẽ tập hợp các pháp sư trong các thành phố lại.”
“Tất cả những nhà phù thủy tài giỏi sẽ đến trình diện bệ hạ.”
Vậy là các phù thủy được triệu tập tại một nơi hẹn vào một ngày đã được công bố rõ ràng.
Và mọi người bảo nhau: “Các người không đi dự đại hội (để xem ai thắng trong cuộc so tài giữa Musa và các phù thủy) sao?”
“Có lẽ chúng ta sẽ theo các nhà phù thủy nếu họ thắng cuộc.”
Khi đến nơi, những nhà phù thủy thưa với Pha-ra-ông: “Nếu chúng tôi thắng thì chúng tôi có được ban thưởng không?”
(Pha-ra-ông) bảo: “Chắc chắn có, nhất định lúc đó các ngươi sẽ trở thành các cận thần của ta.”
Musa bảo (các phù thủy): “Quí ngài hãy ném bảo bối của quí ngài xuống.”
Thế là, họ ném những sợi dây và chiếc gậy của họ xuống, nói: “Với quyền lực của Pha-ra-ông, chúng tôi chắc chắn sẽ chiến thắng.”
Nhưng khi Musa ném chiếc gậy của Y xuống, nó nuốt mất những món vật mà họ đã làm giả.
Lúc đó, những tên phù thủy liền cúi xuống quỳ lạy.
Họ nói: “Chúng tôi đã có đức tin nơi Thượng Đế của vũ trụ và muôn loài.”
“Thượng Đế của Musa và Harun.”
(Thấy thế), Pha-ra-ông quát (các nhà phù thủy): “Các ngươi dám tin hắn trước khi ta cho phép các ngươi ư? Hắn quả nhiên là tên cầm đầu của các ngươi; hắn đã dạy các ngươi pháp thuật; rồi các ngươi sẽ sớm biết hậu quả. Chắc chắn, ta sẽ cho chặt tay này và chân kia của các ngươi và sẽ cho đóng đinh toàn bộ các ngươi trên thập tự giá.”
(Các nhà phù thủy) trả lời (Pha-ra-ông): “Chẳng có gì thiệt hại cả, bởi vì rồi đây chúng tôi sẽ quay về gặp Thượng Đế của chúng tôi mà thôi.”
“Chúng tôi kỳ vọng Thượng Đế của chúng tôi sẽ tha thứ cho chúng tôi những lỗi lầm của chúng tôi bởi vì chúng tôi là những người có đức tin đầu tiên.”
TA đã mặc khải cho Musa, phán: “Ngươi hãy dẫn hết đám bề tôi của TA rời đi ban đêm, quả thật các ngươi sẽ bị truy sát.”
Rồi Pha-ra-ông cho quân lính loan tin đi khắp các thành phố.
“Quả thật, đám dân (Israel) này chỉ là một nhóm nhỏ bé.”
“Chúng thực sự đã phạm tội khi quân vì đã chọc giận ta.”
“Nhưng ta đã luôn cảnh giác đề phòng chúng.”
Bởi thế, TA (Allah) đã tống bọn chúng (Pha-ra-ông và quân lính của hắn) ra khỏi hoa viên và suối nước.
Khỏi những kho tàng châu báu và địa vị cao sang.
Giống như thế, TA đã cho dân Israel thừa kế (những thứ tốt đẹp đó).
Rồi (Pha-ra-ông và quân lính của hắn) truy đuổi họ (dân Israel) vào lúc hừng đông.
Khi hai đoàn người đối diện nhau, các tông đồ của Musa nói: “Chắc chắn chúng ta sẽ bị đuổi kịp.”
(Musa) bảo: “Không đâu, Thượng Đế của Ta luôn sát cánh bên Ta, Ngài sẽ hướng dẫn Ta thôi.”
Ngay lúc đó, TA mặc khải cho Musa, phán: “Ngươi hãy đánh cây gậy của Ngươi xuống mặt biển.” (Y làm theo), tức khắc biển tách ra làm đôi thành những tảng nước hai bên như hai ngọn núi khổng lồ.
TA đẩy đám người kia (Pha-ra-ông và quân lính của hắn) đến gần nơi đó.
Và TA đã cứu nguy Musa và toàn bộ những ai theo Y.
Rồi TA nhấn chìm đám người kia.
Quả thật, trong sự việc đó là một bằng chứng (cho sự trung thực của Musa) nhưng đa số bọn họ không có đức tin.
Và Thượng Đế của Ngươi đích thực là Đấng Quyền Lực, Nhân Từ.
Ngươi (hỡi Thiên Sứ Muhammad) hãy đọc cho họ nghe về câu chuyện của Ibrahim.
Khi (Ibrahim) thưa với phụ thân và người dân của mình: “Các người đang thờ phượng gì thế kia?”
Họ đáp: “Bọn ta đang thờ các bục tượng, bọn ta rất sùng kính các thần linh này.”
(Ibrahim) hỏi: “Các bục tượng đó có nghe được các người khi các người cầu xin chúng không?”
“Hoặc chúng có giúp ích hay hãm hại được các người không?”
Họ đáp: “Không, nhưng bọn ta thấy cha mẹ của bọn ta đã làm như vậy.”
(Ibrahim) bảo: “Những thứ mà các người đang tôn thờ”
“Và cả những thứ mà tổ tiên xa xưa của các người đã tôn thờ”
“Đều là kẻ thù của Ta ngoại trừ Thượng Đế của vũ trụ và muôn loài.”
“Ngài là Đấng đã tạo ra Ta rồi hướng dẫn Ta.”
“Ngài là Đấng đã cho Ta ăn và cho Ta uống.”
“Khi Ta bệnh thì Ngài là Đấng cho Ta khỏi bệnh.”
“Ngài là Đấng làm cho Ta chết rồi làm cho Ta sống lại.”
“Ngài là Đấng mà Ta hy vọng sẽ được tha thứ về những tội lỗi của Ta vào Ngày Phán Xét.”
“Lạy Thượng Đế của bề tôi, xin Ngài ban cho bề tôi sự khôn ngoan và xin Ngài nhập bề tôi cùng với những người đức hạnh.”
“Xin Ngài vinh danh bề tôi trên chiếc lưỡi của những thế hệ mai sau.”
“Xin Ngài làm cho bề tôi thành một người thừa kế Thiên Đàng Hạnh phúc.”
“Xin Ngài tha thứ cho phụ thân của bề tôi bởi ông ấy là một người lầm lạc.”
“Xin Ngài đừng hạ nhục bề tôi vào Ngày nhân loại được phục sinh.”
“Đó là Ngày mà của cải cũng như con cái sẽ không giúp ích được gì.”
“Ngoại trừ những ai đến với Allah bằng một tấm lòng trong sạch.”
Thiên Đàng sẽ được mang đến gần những người ngoan đạo.
Hỏa Ngục sẽ được mang đến trước mặt những kẻ lầm lạc.
Có lời bảo họ: “Đâu là những thứ mà các ngươi đã tôn thờ”
“Thay vì Allah? Liệu chúng có khả năng giải cứu các ngươi hoặc tự cứu lấy bản thân chúng được không?”
Bởi thế, chúng cùng với đám quỷ quái sẽ bị lùa vào Hỏa Ngục.
Và toàn bộ binh tướng của Iblis cũng thế.
Và trong lúc cãi vã nhau trong (Hỏa Ngục), họ sẽ nói:
“Thề với Allah, chúng tôi rõ ràng là nhóm người lầm lạc.”
“Khi mà chúng tôi đã suy tôn các ngươi ngang vai với Thượng Đế của vũ trụ và muôn loài.”
“Và chỉ những tên tội lỗi mới dắt chúng tôi đi lạc.”
“Thế là chúng tôi chẳng có ai can thiệp.”
“Chúng tôi cũng chẳng có một người bạn chân tình nào cả.”
“Nếu có cơ hội trở lại (trần thế) lần nữa thì chúng tôi sẽ là những người có đức tin.”
Quả thật, trong sự việc đó là một dấu hiệu, nhưng đa số bọn họ không có đức tin.
Quả thật, Thượng Đế của Ngươi là Đấng Quyền Lực, Nhân Từ.
Người dân của Nuh đã chối bỏ tất cả Thiên Sứ (của Allah).
Khi Nuh, người anh em của họ bảo họ: “Các người không sợ (Allah) sao?”
“Ta đúng thực là Thiên Sứ đáng tin được (Allah) phái đến cho các người.”
“Thế nên, các người hãy kính sợ Allah và vâng lời Ta.”
“Ta không đòi các người trả thù lao cho việc đó mà chính Thượng Đế của vũ trụ và muôn loài sẽ ân thưởng cho Ta.”
“Thế nên, các người hãy kính sợ Allah và vâng lời Ta.”
Họ (đáp lại lời kêu gọi của Nuh), nói :“Lẽ nào bọn ta lại phải tin ngươi trong khi những kẻ đi theo ngươi toàn là những tên bần cùng?!”
(Nuh) bảo: “Ta không biết điều họ đã từng làm.”(1)
____________________
(1) Ý của Nuh: “Ta không nhất thiết phải quan tâm đến hoàn cảnh của họ, những ai đã theo Ta. Ta chỉ có nhiệm vụ là chấp nhận sự thành tâm và trung thực của họ, còn những điều bí mật ở nơi họ thì Ta phó mặc cho Allah, nó thuộc thẩm quyền của Ngài.”
“Việc phán xét họ là ở thẩm quyền nơi Thượng Đế của Ta, nếu các người cảm nhận được.”
“Ta không có quyền xua đuổi những người có đức tin.”
“Quả thật Ta chỉ là một người cảnh báo công khai mà thôi.”
Họ (dọa Nuh), bảo: “Này Nuh, nếu ngươi không chịu dừng lại, bọn ta sẽ ném đá giết chết ngươi.”
Nuh cầu nguyện: “Lạy Thượng Đế của bề tôi, đám dân của bề tôi đã phủ nhận bề tôi.”
“Xin Ngài mở lối giữa bề tôi và họ, xin Ngài giải cứu bề tôi và những người có đức tin đã đi theo bề tôi.”
Thế là TA đã giải cứu (Nuh) và những ai đi theo Y trên một chiếc tàu đầy ắp.
Rồi TA nhấn chìm toàn bộ đám người còn lại (trong biển nước của trận đại hồng thủy).
Quả thật, trong sự việc đó là một dấu hiệu (làm bài học cho những ai phủ nhận Thiên Sứ của Allah), tuy nhiên, đa số bọn họ không có đức tin.
Quả thật, Thượng Đế của Ngươi là Đấng Quyền Lực, Nhân Từ.
Người dân ‘Ad đã chối bỏ tất cả Thiên Sứ (của Allah).
Khi Hud, người anh em của họ bảo họ: “Các người không sợ (Allah) sao?”
“Ta đúng thực là Thiên Sứ đáng tin được (Allah) phái đến cho các người.”
“Thế nên, các người hãy kính sợ Allah và vâng lời Ta.”
“Ta không đòi các người trả thù lao cho việc đó mà chính Thượng Đế của vũ trụ và muôn loài sẽ ân thưởng cho Ta.”
“Phải chăng các người đã xây cất trên cao (những ngôi nhà kiêng cố) để khoe khoang ư?”
“Lẽ nào các người xây cất những lâu đài kiên cố để mong ở trong đó vĩnh viễn?”
“Và khi các người đàn áp, các người đàn áp như những bạo chúa.”
“Các người hãy kính sợ Allah và vâng lời Ta.”
“Các người hãy sợ Đấng đã trợ giúp các người biết bao thiên ân mà các người biết.”
“Ngài đã ban cho các người gia súc và con cái.”
“(Ngài đã ban cho các người) vườn tược và suối nước.”
“Ta thật sự lo sợ cho các người về sự trừng phạt của một Ngày Vĩ Đại.”
(Đám dân của Hud đáp lại lời kêu gọi của Y), nói: “Dù ngươi có cảnh báo hay không cảnh báo, điều đó cũng bằng thừa đối với bọn ta mà thôi.”
“Đây đúng là phong cách và lối suy nghĩ của người xưa.”
“Và bọn ta chắc chắn sẽ không bị trừng phạt.”
Thế là họ chối bỏ Y nên đã bị tiêu diệt. Quả thật, trong sự việc đó là một dấu hiệu, nhưng đa số bọn họ không có đức tin.
Quả thật Thượng Đế của Ngươi là Đấng Quyền Lực, Nhân Từ.
Người dân Thamud đã chối bỏ tất cả Thiên Sứ (của Allah).
Khi Saleh, người anh em của họ bảo họ: “Các người không sợ (Allah) sao?”
“Ta đúng thực là Thiên Sứ đáng tin được (Allah) phái đến cho các người.”
“Thế nên, các người hãy kính sợ Allah và vâng lời Ta.”
“Ta không đòi các người trả thù lao cho việc đó mà chính Thượng Đế của vũ trụ và muôn loài sẽ ân thưởng cho Ta.”
“Lẽ nào các người sẽ được an toàn hưởng thụ những tiện nghi hiện có nơi đây?”
“Trong những ngôi vườn và suối nước?”
“Với những nương rẫy và vườn chà là kết trái chín mộng?”
“Và các người giỏi đục núi xây nhà kiêng cố.”
“Các người hãy kính sợ Allah và vâng lời Ta.”
“Các người chớ nghe theo mệnh lệnh của những kẻ thái quá.”
“Họ là những kẻ làm điều xấu xa và tội lỗi khắp nơi nhưng không chịu sửa mình.”
(Đám dân của Saleh đáp lại lời kêu gọi của Y), nói: “Ngươi đúng là đã bị trúng tà.”
“Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một người phàm như bọn ta. Nhưng nếu ngươi nói thật thì ngươi hãy mang ra cho bọn ta thứ gì đó chứng minh xem nào.”
(Saleh) bảo họ: “Đây là con lạc đà cái (mà Allah đã mang nó ra từ tảng đá), nó sẽ uống phần nước của nó và các người sẽ uống phần nước của các người vào ngày được ấn định.”
“Các người không được làm hại đến nó, nếu không các người sẽ bị trừng phạt vào một Ngày Vĩ Đại.”
Nhưng rồi họ đã đâm cổ nó và tỏ ra hối hận sau đó.
Thế là họ đã bị hình phạt túm lấy. Quả thật, trong sự việc đó là một dấu hiệu (bài học cho những ai phủ nhận và không vâng lời các vị Thiên Sứ của Allah); tuy nhiên, đa số bọn họ không có đức tin.
Quả thật, Thượng Đế của Ngươi là Đấng Quyền Lực, Nhân Từ.
Người dân của Lut đã chối bỏ tất cả Thiên Sứ (của Allah).
Khi Lut, người anh em của họ bảo họ: “Các người không sợ (Allah) sao?”
“Ta đúng thực là Thiên Sứ đáng tin được (Allah) phái đến cho các người.”
“Thế nên, các người hãy kính sợ Allah và vâng lời Ta.”
“Ta không đòi các người trả thù lao cho việc đó mà chính Thượng Đế của vũ trụ và muôn loài sẽ ân thưởng cho Ta.”
“Sao các người lại tìm đến đàn ông trong vũ trụ này để thỏa mãn tình dục,”
“Và bỏ rơi những người mà Thượng Đế của các người đã tạo ra cho các người để làm vợ? Không, các người thực sự là những kẻ thái quá.”
(Đám dân của Lut dọa Y), bảo: “Này Lut, nếu ngươi không chịu dừng lại, bọn ta sẽ trục xuất ngươi ra khỏi xứ.”
(Lut) nói với họ: “Ta là một người căm ghét việc làm của các người.”
(Lut cầu nguyện): “Lạy Thượng Đế của bề tôi, xin Ngài giải cứu bề tôi và gia đình của bề tôi thoát khỏi hành vi xấu của họ.”
Thế là TA (Allah) đã giải cứu Lut và toàn bộ gia đình của Y.
Trừ vợ của Y (là kẻ vô đức tin), nữ ta sẽ ở cùng đám người bị trừng phạt.
Sau đó TA đã tiêu diệt toàn bộ đám người còn lại.
TA đã trừng phạt họ bằng một trận mưa khủng khiếp; đúng là một trận mưa kinh hoàng cho đám người được cảnh báo trước.
Quả thật, trong sự việc đó là một dấu hiệu (bài học cho những ai phủ nhận và không vâng lời các vị Thiên Sứ của Allah); tuy nhiên, đa số bọn họ không có đức tin.
Quả thật, Thượng Đế của Ngươi là Đấng Quyền Lực, Nhân Từ.
Dân chúng Aikah (một khu rừng gần địa phận Madyan) đã chối bỏ tất cả Thiên Sứ (Allah).
Khi Shu’aib bảo họ: “Các người không sợ (Allah) sao?”
“Ta đúng thực là Thiên Sứ đáng tin được (Allah) phái đến cho các người.”
“Thế nên, các người hãy kính sợ Allah và vâng lời Ta.”
“Ta không đòi các người trả thù lao cho việc đó mà chính Thượng Đế của vũ trụ và muôn loài sẽ ân thưởng cho Ta.”
“Các người hãy đong cho đủ, chớ là những kẻ làm cho người khác mất mát (gian lận, đong không đủ khi bán).”
“Và khi cân các người hãy để cho bàn cân được ngay thẳng.”
“Các người chớ gian lận thiên hạ bằng cách cân thiếu và cũng chớ đi khắp trái đất để gieo rắc tội lỗi.”
“Các người hãy sợ Allah, Đấng đã tạo hóa các người và những thế hệ trước.”
(Đám dân Aikah đáp lại lời kêu gọi của Shu’aib), nói :“Quả thật, ngươi đã bị trúng tà.”
“Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một người phàm như bọn ta và bọn ta nghĩ ngươi là tên nói dối.”
“Nhưng nếu ngươi nói thật thì ngươi hãy khiến cho một phần của bầu trời rơi xuống đè bọn ta thử xem nào.”
(Shu’aib) nói với họ: “Thượng Đế của Ta, Ngài biết rõ điều mà các người làm.”
Họ đã phủ nhận (Shu’aib). Cho nên, họ đã bị hình phạt túm lấy vào một ngày tối trời, đó là sự trừng phạt của một Ngày Vĩ Đại.
Quả thật, trong sự việc đó là một dấu hiệu (bài học cho những ai phủ nhận và không vâng lời các vị Thiên Sứ của Allah); tuy nhiên, đa số bọn họ không có đức tin.
Quả thật, Thượng Đế của Ngươi là Đấng Quyền Lực, Nhân Từ.
Quả thật, Nó (Qur’an) đích thực được Thượng Đế của vũ trụ ban xuống.
Do Ruh (đại Thiên Thần Jibril) đáng tin mang Nó xuống.
Đặt vào con tim của Ngươi (Thiên Sứ Muhammad) để Ngươi trở thành một Người cảnh báo.
Bằng tiếng Ả-rập rõ ràng.
Nó quả thật đã được nhắc đến trong những Kinh Sách trước.
Lẽ nào không có một dấu hiệu nào cho (những kẻ phủ nhận) trong khi các học giả của dân Israel biết rõ Nó?
Nếu TA thực sự đã thiên khải Nó xuống cho một số người không phải dân Ả-rập.
Rồi y đọc lại cho họ nghe thì chắc rằng họ đã không tin vào Nó.
Bằng cách đó, TA đã làm nó (sự vô đức tin) thấm nhuần vào tim của những kẻ tội lỗi.
Họ sẽ không tin tưởng Nó cho đến khi họ thấy được sự trừng phạt đau đớn.
Nó sẽ bất ngờ túm lấy họ trong lúc họ không hay biết.
Lúc đó họ sẽ nói: “Chúng tôi có được gia hạn thêm không?”
Vậy sao họ lại hối thúc hình phạt mau đến?
Há Ngươi (hỡi Thiên Sứ Muhammad) có nhận thấy rằng việc TA cho họ hưởng lạc thêm nhiều năm nữa,
Rồi sau đó, hình phạt đã được hứa mới đến chụp bắt họ,
Thì việc hưởng thụ đó chẳng giúp ích gì cho họ cả?
TA đã không tiêu diệt bất cứ ngôi làng nào ngoại trừ đã có những người đến cảnh báo nó.
Như một sự nhắc nhở (đến cư dân của nó) bởi lẽ TA không hề bất công.
(Qur’an) không phải do những tên Shaytan mang xuống.
Việc làm này không thích hợp cho chúng và chúng cũng không có khả năng (cho việc này).
Quả thật chúng đã bị đuổi ra xa không được cho nghe (Qur’an).
Do đó, Ngươi chớ cầu nguyện bất cứ thần linh nào khác cùng với Allah, nếu không Ngươi sẽ cùng nhóm với đám người bị trừng phạt.
Ngươi (hỡi Thiên Sứ Muhammad) hãy cảnh báo họ hàng thân tộc của Ngươi.
Ngươi hãy cư xử từ tốn và nhẹ nhàng với những người có đức tin theo Ngươi.
Nếu họ bất tuân Ngươi thì Ngươi hãy nói: “Ta vô can với những điều các người làm.”
Ngươi hãy phó thác cho Đấng Quyền Lực, Nhân Từ.
Đấng mà Ngài nhìn thấy Ngươi khi Ngươi đứng lễ nguyện Salah.
(Ngài nhìn thấy Ngươi) cả lúc Ngươi đổi động tác cúi xuống quỳ lạy.
ởi Ngài đích thực là Đấng Hằng Nghe, Toàn Tri.
Các ngươi có muốn TA nói cho biết ai là kẻ mà lũ Shaytan thường xuống gặp không?
(Shaytan) thường hay đến gặp những kẻ nói dối và tội lỗi.
Chúng nói lại những thứ nghe được nhưng đa phần là bịa đặt.
____________________
(2) Những tên Jinn Shaytan nghe trộm những điều ở trên trời rồi truyền lại những gì nghe được cho những kẻ bói toán nhưng đa số những tên thầy bói đều là những kẻ nói dối. Shaytan bịa đặt một điều dối, những tên thầy bói bịa đặt thêm cả trăm điều.
Và chỉ những kẻ lầm lạc mới nghe theo những tên thi sĩ.
Lẽ nào Ngươi không thấy họ lang thang vơ vẩn trong mỗi thung lũng để ngâm thơ hay sao?
Quả thật, họ chỉ nói những điều họ không làm.
Ngoại trừ (những thi sĩ) có đức tin, làm việc thiện tốt, tụng niệm Allah nhiều và đã giành được thắng lợi sau khi đã bị đối xử bất công. Và những kẻ sai quấy sẽ sớm biết đâu là nơi mà mình sẽ phải quay về.